Chúng ta có thể quên cơn đau ở lần vấp ngã đầu tiên khi mới tập đi; nhưng ta sẽ không thể quên ánh mắt âu yếm, động viên, cùng lời mẹ bảo “đứng dậy nào, mẹ biết con của mẹ có thể làm được…”. Bởi, cơn đau ấy là tức thời, còn tình thương của mẹ là vĩnh cửu…
Chúng ta không đủ sức ghi nhớ chính xác ánh mắt ấy, nụ cười ấy, từng từ trong câu động viên ấy; bởi, ta hãy còn quá bé. Nhưng tình thương, lòng tin mẹ dành cho ta là thứ gì đó lạ lùng vô cùng – cứ nhẹ nhàng, bình thản len vào đời ta và ở lại. Sự nhẹ nhàng ấy ngọt đến độ, đã đến rồi, đã ở lại rồi thì không bao giờ rời bỏ ta mà đi!
Chúng ta có thể quên điểm xấu đầu tiên mình phải nhận ở trường. Nếu còn nhớ, có lẽ chỉ là nhớ về cảm xúc sợ mẹ buồn, sợ mẹ thất vọng… Nhưng sự thật, mẹ thậm chí còn chẳng có đến một cái cau mày. Mẹ cười, bảo, “có vẻ như con đã có trải nghiệm để biết nên làm thế nào, để không phải nhận điểm xấu nữa!”. Và, sự bình thản ấy, đi kèm lòng tin ấy của mẹ, chính là thứ mà ta mãi mãi không thể nào quên.
Chúng ta có thể không nhớ đủ rõ về mối tình đầu tiên. Tất nhiên, ta nhớ cảm xúc người ấy bước vào đời mình, nhớ cả cảm xúc khi người ấy bước ra, để lại một khoảng không mà ta từng gọi tên là đau khổ… Nhưng ta không nhớ chính xác giữa ta và họ từng có những cãi vã nào, để những buổi hẹn hò không còn vui vẻ nữa. Ta đánh dấu sự hiện diện của một người trong đời mình bởi việc họ đến – họ đi. Mẹ lại đánh dấu mọi thứ trong cuộc đời bằng số nước mắt ta khóc đẫm ngực mẹ. Ta có thể quên một cuộc tình dang dở. Nhưng có vẻ như mẹ lại nhớ đủ, đếm đủ số lần ta đau…
Nếu bất chợt có ai đó hỏi ta rằng, học phí đại học của ta là bao nhiêu; mấy ai trong chúng ta có thể trả lời chính xác bằng một con số? Hoặc nếu ai đó bất chợt hỏi, mỗi tháng suốt thời sinh viên ấy, ta đã nhận từ mẹ bao nhiêu; cũng mấy ai trong chúng ta có đủ trí nhớ mà đưa ra đáp án công bằng? À, phải rồi, ta liệu có công bằng với mẹ không? Ta liệu có công bằng với chính sự nhớ – quên của mình? Bởi, hai câu hỏi bất thình lình vừa ví dụ ra đây không phải là về hai con số; mà là về tình thương, về sự chắt chiu mẹ dành hết cho ta. Chừng ấy năm cho ta học hành, liệu mấy lần mẹ dám ra ngoài ăn một bữa ngon, và liệu mấy lần mẹ dám mua cho mình một bộ quần áo đẹp? Ta không biết, hay ta đã đành lòng quên?
Vậy nhưng, ta ơi… Nếu ai đó bất chợt hỏi mẹ rằng, suốt thời sinh viên, con của mẹ về nhà bao nhiêu lần; mẹ sẽ ngay lập tức trả lời, bằng nụ cười của niềm vui tưởng đã cũ. Hoặc ai đó bất chợt hỏi mẹ rằng, những năm con của mẹ học đại học, khóc với mẹ bao nhiêu lần vì thất tình; mẹ vẫn sẽ có thể trả lời đúng đến từng tiểu tiết… Và nếu ai đó hỏi mẹ về con số mẹ đã cho ta, mẹ sẽ chỉ lắc đầu. Không phải mẹ không nhớ. Là mẹ không quan tâm đến! Bởi, thứ mẹ trao đi là tình thương, là lòng tin, là tất cả sự hy sinh ngọt ngào…
Chúng ta liệu còn nhớ những chướng ngại đầu tiên khi rời ghế nhà trường, chính thức bước chân vào vòng quay của cơm – áo – gạo – tiền không? Có người có. Cũng có người không. Nhưng hẳn lúc này, ta đã đủ trưởng thành để nhớ được mẹ đã ở bên cạnh ta những khi khó khăn ấy thế nào. Vẫn chỉ là ánh mắt dịu dàng, vẫn chỉ là nụ cười không thể ngọt ngào hơn; và vẫn chỉ là một câu động viên rất ngắn gọn, nhưng đủ để ta biết, mình phải tiếp tục bước đi…
Mẹ sẽ không bao giờ cần nhớ những lần ta buồn gọi mẹ ơi, những lần ta khổ gọi mẹ ơi, những lần ta mệt mỏi gọi mẹ ơi… Nhưng ta làm sao có thể quên cảm giác bình an khi nghe mẹ đáp “mẹ đây rồi…”?! Đó là những khoảnh khắc ta khát khao được bé lại, được dụi đầu vào ngực mẹ, ôm lấy hai cánh tay mẹ đang vòng quanh cơ thể ta… Đó là những phút, những giây ta khát khao được yếu đuối, được gục xuống, được vỡ òa… Thế mà, chỉ cần nghe mẹ bảo “có mẹ đây”, ta lại trở nên mạnh mẽ đến lạ thường, ta lại có thể kiêu dũng bước tiếp!
Chuyện tháng, chuyện năm, chuyện nhớ – quên của một đời người đều rồi được gói vào hai từ “ký ức”. Vui hay buồn với những hoài niệm ấy thực chất cũng chỉ là cảm xúc tức thời. Nhưng, ta ơi, có một nơi mà ta luôn tìm thấy được bình an, có một nơi mà ta luôn tìm thấy sự cân bằng…; một nơi mà khi trở về, ta sẽ có đủ vững vàng, đủ dũng khí để bước ra, đối đầu với mọi khó khăn, thử thách – là vòng tay của mẹ! Đó là nơi duy nhất ta có thể tìm thấy một tình yêu vĩnh cữu, không bao giờ hao mòn. Đó là nơi duy nhất ta biết mình an toàn. Đó là nơi duy nhất ta biết mình được yêu thương không điều kiện…
Ta có thể quên rất nhiều thứ trong đời. Ta có thể quên ngay cả niềm vui, nỗi buồn mà ta từng đi qua. Nhưng có một miền ký ức sẽ vĩnh viễn tồn tại trong trí nhớ của ta; bởi, miền ký ức ngọt ngào ấy được tạo nên từ tình yêu của mẹ!
TRƯƠNG THANH THÙY
Cùng tìm hiểu những kiến thức hay, có tính khai sáng trên app ANSpace bằng cách vào mục Tìm kiếm (Nhập từ khóa) => Khai sáng
Tải và trải nghiệm ngay app ANSpace:
– IOS: https://apple.co/3xoPaJN
– Android: https://bit.ly/3aPxRK8