Khi trải đủ những ồn ào, vội vã của thành phố hoa lệ, đứa học trò tỉnh lẻ về lại trường xưa, nơi có gốc bàng già vẫn kiên nhẫn xòe bóng, thơ thẩn dạo quanh sân trường hửng nắng… Nghe nhớ, nghe thương, nghe vời vợi một nỗi buồn!
Hồi đó, lớp học thấp tè, cũ kỹ. Sau mỗi mùa mưa, mùi ẩm mốc quanh quẩn suốt mấy tiết học dài. Đứa học trò tỉnh lẻ nghe ước mơ về nơi phố sá lớn dần trong mình. Nho nhỏ… lớn hơn… rồi bùng cháy! Trong ước mơ đó, không có khoảng trống nào cho sự bơ vơ, cô độc giữa tấp nập người với người.
Rồi đứa học trò nơi quê mùa cũng về được thành phố – nơi chỉ nắng và nắng, đèn điện sáng bừng, và ồn ào những tiếng còi xe tưởng không bao giờ dứt. Nó chừng quên mất, có sân trường nơi chốn nào đó lạc giữa mùa ký ức đầy rêu phong…
Đứa học trò tỉnh lẻ có đôi lần ngược dòng, một mình đi về hướng đám đông bỏ lỡ, để một mình nghe mùi của gió, để nghe tiếng mưa vần vũ kéo về… Nó dòm quanh sân trường không phải của mình và thả hồn lạc vào giữa lặng thinh. Có mùi nước mắt. Có mùi nhung nhớ. Có mùi tiếc mong…
Ở đó, có những rêu phong, làm xanh ướt giấc mơ tuổi trẻ? Ở đó, có những chiều quạnh quẽ, nép mình vào tường lớp tránh mưa? Và ở đó, có còn những giờ trưa tan học, tay ôm cặp, đầu đội nón lá, rảo bước cùng đám bạn gái cùng lớp, cùng trường, để màu áo trắng trải dài cả góc phố? Có còn không những tiếng cười đuổi nhau vào ngõ nhỏ, tiếng chào nhau và hẹn gặp vào ngày mai? Tuổi học trò với hoài bão trên vai, liệu rồi có mấy đứa định lượng được nỗi cô đơn trên con đường tự đặt tên là thành công, là hạnh phúc ấy?
Bằng đó năm xa nhà, bằng đó năm xa trường…, là bằng đó năm đứa học trò không gặp lại bạn bè cũ, thầy cô cũ. Nó để mình bị cuốn theo dòng vội vã, của nhớ – của quên… Để mãi đến một lúc ký ức được đặt tên, không mỹ miều gì đâu, nhưng thật và thân quen lắm, đứa học trò tỉnh lẻ mới vội vã quay về, trong nước mắt, trong buồn nhớ dành cho những ngày cũ…
Này là dãy lớp học đã được sơn mới thơm mùi vôi vữa chưa tan. Này là bàn, là ghế mới không còn chi chít chữ hồi tụi nó ghi tên mình để “đánh dấu chủ quyền” nữa. Này là bảng đen bóng bẩy, không phải là cái cũ tróc sứt nhiều đường… Nhưng, có một thứ vẫn cũ lắm, vẫn như xưa, đó là tình thương từ tán bàng xòe bóng. Bàng đứng đó, có trông, có ngóng? Có đợi chờ những đứa học trò cũ quay về?
Đứa học trò tỉnh lẻ nghe mắt mình cay xè. Vị cay của tiếc nhớ chẳng hề giống mắt cay của khói bụi. Nó thèm quá được quay về thời nông nổi, vào giờ học mà cùng bạn bè xin xỏ thầy cô cho nghỉ một giờ. Nó thèm cảm nhận được sự run rẩy của chính mình trong tà áo mỏng mỗi sáng thứ hai chào cờ. Và thèm cả cảm giác sợ sệt xòe tay đợi cô giáo khẻ… Mắt nó vẫn cay xè… Môi nó run lên từng chặp… Đứa học trò tỉnh lẻ nghe tim mình đập nhịp thổn thức của mất mát. Nó đi xa quá! Nó đi vội quá! Nên, không còn kịp để quay về…
Nó lặng im đối diện với đứa bạn học cũ mắt đỏ hoe. Rồi hai đứa lặng im đi cạnh nhau, chỉ còn tiếng sụt sịt khóc. Lạ lùng thay, chúng khóc với nhau khi kể về thành công của mình. Sự thành công không có bóng hình, chỉ có sự cô đơn lớn dần theo tháng năm xa nhà, xa trường, xa thầy cô giáo. Chỉ khi kỷ niệm cũ ùa về, với những trò nghê dại đến ngốc xít, chúng mới có thể bật cười… À, hóa ra kỷ niệm nào rồi cũng đẹp, dẫu buồn – dẫu vui – dẫu rồ dại đến thế nào!
Và, hóa ra, con người ta cứ để mình lạc giữa những rong dài ảo tưởng về danh, về lợi, nên bỏ qua những hạnh phúc giản đơn vốn nằm trong tay mình. Đứa học trò tỉnh lẻ lại trở về với lặng thinh, với khát khao trái ngược với ước mơ ngày cũ. Nó muốn quay về. Nó muốn khóc, muốn cười với sự bao dung của thầy cô. Nó muốn sai lầm với bạn bè. Nó muốn được ngửi mùi ẩm mốc của những ngày xưa cũ…
Rồi, những đứa học trò tỉnh lẻ tự biến mình thành người thành phố dừng hẳn lại, lặng im hoàn toàn. Trước mắt chúng là nụ cười dịu dàng chưa hề thay đổi của cô giáo chủ nhiệm. Cô dang tay đón đám học trò đi lạc quá lâu của mình. Vòng tay ấy mãi mãi không bao giờ từ chối chúng. Đám học trò tỉnh lẻ ùa đến, lao vào… Chúng lại lần nữa hóa trẻ thơ, giữa tà áo cũ – những tà áo là một phần tuổi thơ chúng, những tà áo thuộc về nơi này…
Chiều nay, có đám học trò tìm thấy chính mình, giữa sân trường nhạt nắng…
TRƯƠNG THANH THÙY
Cùng tìm hiểu những kiến thức hay, có tính khai sáng trên app ANSpace bằng cách vào mục Tìm kiếm (Nhập từ khóa) => Khai sáng
Tải và trải nghiệm ngay app ANSpace:
– IOS: https://apple.co/3xoPaJN
– Android: https://bit.ly/3aPxRK8