Vào một thời điểm nào đó trong chuỗi ngày “tuổi mới lớn” nặng nề của mình, tôi đã từng tự hứa với bản thân: Cách duy nhất để tồn tại trên thế giới này là đóng cửa, khép kín trái tim mình. Đó là lựa chọn của tôi để tránh những tổn thương mà cuộc sống mang đến, khi trái tim mỏng manh của tôi khó lòng chịu đựng được.
Tôi sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, bố mẹ tôi suốt ngày đầu tắt mặt tối, bận rộn mưu sinh. Chúng tôi chuyển nhà nhiều lần trong những năm tôi còn thơ bé. Là một đứa trẻ nhạy cảm, càng lớn tôi càng có cảm giác thiếu an toàn, sợ hãi mỗi lần thay đổi môi trường sống. Bố mẹ và những người xung quanh không hiểu tôi. Dường như trong mắt họ, tôi là đứa trẻ khá lập dị, nhút nhát và mau nước mắt. Tôi thường bị đem ra so sánh với em gái mình – xinh đẹp, nhanh nhẹn và cởi mở hơn.
Và rồi tôi quyết định, đóng cửa trái tim và giấu con người thật của mình đằng sau vẻ ngoài tươi cười giả tạo. Tôi trở thành người “dễ thương”, dễ chịu, nhiệt tình và luôn làm hài lòng người khác.
Nhưng đó chỉ là vẻ bề ngoài.
Tận sâu trong lòng mình, tôi yếu đuối, đau khổ và đầy ghen tỵ với những người xung quanh. Tôi ước tôi có thể sống thật với bản thân mình như họ. Và mặc dù đã cố gắng đến kiệt sức để được người khác yêu quý, tôi vẫn cảm thấy dường như mình không được đánh giá cao, không được coi trọng. Mọi người thương hại, giễu cợt tôi.
Tận sâu trong tôi là nỗi sợ hãi: sợ bị xa lánh, sợ bị bỏ rơi, sợ bị chỉ trích, chê cười, sợ bị đánh giá… Nói chung, là nỗi sợ không được yêu thương, chấp thuận.
Vì sợ hãi, tôi đã cố gắng kiểm soát các mối quan hệ của mình, bởi tôi luôn giỏi trong việc kiểm soát, đè nén cảm xúc. Tôi thu hút về mình những người và những mối quan hệ kém lành mạnh.
Trở thành một cô gái với ngoại hình khá ưa nhìn, tôi lao vào tình yêu như một con nghiện. Nghiện cảm giác được cần đến, được chăm sóc, nghiện thứ cảm xúc khiến cho tôi có thể tạm quên đi những đau khổ ở sâu trong lòng mình. Mặc dù có nhiều mối tình, tôi biết rõ bản thân mình không yêu. Bởi vì tôi không thể yêu. Đó chỉ là một cuộc trốn chạy chính mình, và là một sự nghiện ngập, không hơn!
Cái giá phải trả là tôi ngày càng cô đơn và chán ghét bản thân mình. Càng đau khổ, tuyệt vọng, chán chường và mất phương hướng.
May mắn thay trong những năm tháng tối tăm đó của cuộc đời, tôi đã học được một cách để tự chữa lành cho bản thân: đó là ngồi xuống và viết ra những vấn đề của mình. Viết không chỉ giúp tôi giải tỏa những cảm xúc trong lòng mà đôi khi, còn giúp tôi nhận ra những vấn đề đó không thực sự “trầm trọng” hay khó khăn như tôi nghĩ.
Để viết ra, tôi đã quan sát nỗi khổ, sự đau đớn, nỗi sợ, cơn giận… của chính mình. Chỉ quan sát mà không phản ứng. Dần dần tôi nhận thấy rằng, đó chính là cách lắng nghe bên trong, một giải pháp tuyệt vời để giúp bản thân chữa lành những tổn thương và sống với hiện tại thay vì đắm chìm trong quá khứ.
Tôi nhẫn nại chịu đựng và lắng nghe tất cả. Những góc khuất tâm hồn tôi dần dần được phơi bày. Đôi lúc tôi cũng không đủ sức để lắng nghe hết và lại tìm cách trốn chạy. Nhưng, tôi cũng lờ mờ cảm nhận rằng, mình đang đi về hướng ánh sáng.
Tôi kiên trì học cách kết nối lại với cơ thể của mình, bằng việc thực hành yoga và thiền định. Tôi cũng dành nhiều thời gian cho bản thân hơn, cắt bỏ bớt những mối quan hệ xã giao vô bổ; tận hưởng thiên nhiên; lựa chọn thức ăn cho cơ thể và tâm hồn mình một cách cẩn thận.
Tôi bắt đầu thực hiện những bước đi trẻ thơ hàng ngày để kết nối lại một cách cởi mở với thế giới và con người.
Tôi cũng kết nối lại với trực giác của mình để biết điều gì là an toàn hoặc phù hợp với bản thân; để chia sẻ cảm xúc thật của tôi về quá khứ và hiện tại với gia đình, bạn bè; và để xây dựng lại nền tảng cho một cuộc sống an toàn, lành mạnh.
Trong quá trình chữa lành, cuộc sống của tôi cũng có vài điều xáo trộn. Một người bạn thân lâu nay trở nên lạnh nhạt vì tôi “không giống như trước nữa”. Công việc của tôi cũng gặp trục trặc. Nhưng tôi hiểu, đó là những bài học tôi cần phải trải qua, những mất mát tôi cần phải đối mặt, để trở nên mạnh mẽ và đến gần hơn với sự thật của chính mình.
Nỗi sợ hãi và khối cảm xúc tiêu cực trong tôi dần dần được giải tỏa. Tôi đã cố gắng vượt qua bóng đen u ám trong lòng, học cách yêu thương, để làm hòa với quá khứ của mình và tha thứ cho những lỗi lầm và tổn hại do người khác gây ra. Trên tất cả, tôi đã tha thứ và chấp nhận bản thân, với tất cả những điều tốt đẹp và xấu xí. Giờ đây, tôi yêu cả những “vết sẹo” của mình – chúng đã trở thành một phần con người tôi.
Bóng tối chỉ là nơi thiếu ánh sáng. Tôi không còn sợ hãi nữa, và tôi biết mình là cả hai…Như vũ trụ luôn có cả hai mặt âm và dương, ngày và đêm, sáng và tối. Con người cũng vậy, trong mỗi chúng ta có cả thiên thần và ác quỷ, nhưng ta có quyền lựa chọn để cuộc sống của mình hướng đến những điều tốt đẹp.
Và tôi sẽ không để mình quá bay bổng trong thế giới tinh thần, hoặc quá dính mắc vào thế giới vật chất. Bởi vì tôi nhận ra rằng, nếu mình đi lang thang quá xa đến một trong hai cực đoan, thì bên trong tôi sẽ mất cân bằng.
Bởi chỉ khi đạt được sự cân bằng, chúng ta mới có thể tự do sống thật với chính mình và lan tỏa ánh sáng đến những người khác.
KIỀU GIANG
Thực hành Mindfulness, thiền định trên app AN Space bằng cách vào trang Thiền định.
Tải và trải nghiệm ngay app AN Space:
– IOS: https://apple.co/3xoPaJN
– Android: https://bit.ly/3aPxRK8